Bố thân yêu..
Hôm nay con nhớ bố quá... Nhớ vô cùng. Cũng là ngày này bố nhỉ
Chính cái ngày mà con mong ngóng đc nghỉ ở nhà thì lại là ngày con vĩnh viễn mất bố. ..Bố ơi, ở đâu đó xa xôi, hãy mỉm cười và chứng kiến với những gì con đã làm, đã sống và đã suy nghĩ bố nhé. Nước mắt con lại rơi, có lẽ là do khói hương thôi hoặc con đau mắt bố nhỉ.? Ngày rằm nhớ bố . ..con lên Chùa cầu cho bố được siêu thoát
Lại sắp đến ngày giỗ của bố rồi .Giỗ là khoảng thời gian người sống nhớ về người đã khuất, nhưng có cần thiết không khi lúc nào con cũng nghĩ tới bố. Nhìn ảnh bố, nhìn vào mắt bố mà nước mắt con lại rơi. 4 năm với con chuyện như mới xảy ra hôm qua. Khi đó con đã lớn đã đủ va vấp và trải nghiệm để hiểu mất mát ấy lớn thế nào. Con buồn và thu mình vào một góc kể từ đó vì nghĩ phải chăng bố đã vì con.?... . Con ích kỷ nghĩ tại sao tai họa không xảy ra với những người xấu tính dơ bẩn kia mà lại đến với con chứ? Xót xa lắm.. 
....
Bố à, từ khi bố mất, con sống khép mình hơn trước, không vui vẻ đc như trước. Con thấy trống vắng lắm. Con thấy hối hận vì chưa làm được gì để phụng dưỡng bố, con không đòi hỏi nhưng cũng chưa làm cho bố bớt suy nghĩ cho con... Con đã được sống và hưởng thụ nhiều từ sự lo toan của bố. Nhưng có lẽ trong sự ra đi của bố con trưởng thành hơn, gí đình mình cũng thấm hơn... Con đã cứng cỏi hơn, trách nhiệm hơn, có sức chịu đựng hơn... Con chưa giỏi hay xuất sắc như bố từng khen sau lưng con. Nhưng con cũng đã đứng được trên chính đôi chân của mình. Con vẫn sống khép mình nhưng không vô tâm.. Qua mất mát này con thật sự khâm phục mẹ thật nhiều. Mẹ giỏi thật bố nhỉ
, chứng kiến được và đứng vững được tới bây giờ với những nỗi đau tột cùng của đời người"bố mẹ mất, chồng mất, con mất, anh chị em ruột mất..." con chỉ có 1 nỗi đau thôi mà con đã ngã khuỵu mất rồi....
...
Hôm nay, con chợt nghe được tiếng của một cô bé gọi "BỐ ƠI" ... Tiếng gọi nhỏ thôi mà sao con nghe nhói đau ... con chợt chạnh lòng.... Đến bao giờ và khi nào con lại được gọi hai từ" BỐ ƠI "này nữa? Con hỏi ai để có thể trả lời? . Con biết nói mà, biết đọc nữa... Nhưng tại sao con lại không nói hay đọc được thành lời hai từ này??? Nó thật sự là thiêng liêng mà không phải ai cũng có thể thốt được nên lời bố nhỉ?
Con đặt tay lên ngực mình.. cố nén lòng lại để không bật thành tiếng khóc nức nở....
Trong cái xã hội đầy cạm bẫy này. Con không còn đc nghe bố chỉ bảo và định hướng nữa nhưng lời nói bố đã nói con không hề quên...
Những câu nói miêu tả về sự hi sinh vô bờ bến về bố luôn văng vẳng bên tai con
"BỐ có thể ướt -nhưng con thì không. Hãy để bố che chở cho con.."
" Dù cuộc sống có khổ sở, vất vả đến đâu, BỐ sẽ chăm sóc và dạy dỗ con"
....
Đúng vậy, BỐ luôn thầm lặng theo dõi và hi sinh cho chúng con. Con cảm ơn bố...
2 ngày nữa là 4 tết con không được bố mừng tuổi nhỉ... Bố thật ki bo đấy nhé....

0 nhận xét:

 
Top